Trong hành trình đổi mới tư duy và cảm quan nghệ thuật của văn học Việt Nam sau năm 1975, Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút tiên phong, góp phần chuyển mình từ văn học sử thi sang văn học mang tính nhân bản sâu sắc và giàu chất triết lý đời sống. Nếu như trước năm 1975, ông được biết đến với những tác phẩm giàu tinh thần chiến đấu và lý tưởng anh hùng thì sau năm 1975, đặc biệt là trong giai đoạn đổi mới, ngòi bút của Nguyễn Minh Châu trở nên sâu lắng, giàu chất suy tưởng, khai thác những vấn đề đạo đức, nhân sinh một cách day dứt và nhân văn. Chiếc thuyền ngoài xa, viết năm 1983, là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất cho khuynh hướng nghệ thuật mới đó.
Thông qua câu chuyện của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng khi đi săn tìm cái đẹp ở vùng biển miền Trung, Nguyễn Minh Châu đã mở ra những lát cắt tinh tế về mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống, giữa cái đẹp bên ngoài và sự thật ẩn giấu bên trong. Tác phẩm không chỉ đơn thuần là một truyện ngắn mang tính phản ánh hiện thực mà còn là một bản “tuyên ngôn nghệ thuật” đầy sâu sắc về cái nhìn đa chiều, về trách nhiệm của người nghệ sĩ trước cuộc đời và con người. Hình ảnh chiếc thuyền mờ ảo trong sương sớm trở thành biểu tượng đa nghĩa, khơi gợi những suy tư sâu xa về bản chất của cái đẹp, của con người và xã hội.
Qua Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu không chỉ đặt ra những câu hỏi lớn về cuộc sống, về đạo đức và nghệ thuật mà còn khắc họa chân thực thân phận con người trong xã hội đầy biến động hậu chiến. Bằng giọng văn nhẹ nhàng mà sắc sảo, hình ảnh giàu tính biểu tượng cùng những tầng lớp ý nghĩa chồng lớp, tác phẩm xứng đáng là một trong những đỉnh cao của truyện ngắn hiện đại Việt Nam. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng phân tích tác phẩm từ các khía cạnh nội dung, nhân vật và nghệ thuật để thấy rõ hơn chiều sâu tư tưởng và tấm lòng nhân văn sâu sắc của nhà văn Nguyễn Minh Châu.
Phân tích tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa – Dễ ôn, dễ học
Phân tích tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”
1. Mở bài
Nguyễn Minh Châu được mệnh danh là “một trong những cây bút tiên phong, đầy tinh anh của nền văn học hiện đại Việt Nam”, người luôn dành trọn tâm huyết để soi chiếu vào những góc khuất sâu xa trong đời sống con người. Không chỉ dừng lại ở việc phản ánh hiện thực, ông còn day dứt, thao thức về trách nhiệm đạo đức của người cầm bút trước những mảnh đời lầm lũi và phức tạp của nhân dân.
Tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”, trích trong tập Bến quê, chính là minh chứng tiêu biểu cho chiều sâu tư tưởng ấy. Không chỉ dựng lên một câu chuyện đầy tính nghệ thuật, nhà văn còn khéo léo mở ra một cách nhìn đa chiều, nhân bản về con người và cuộc sống, khiến người đọc phải suy ngẫm về cái đẹp, về chân lý và về chính bản thân mình.
2. Thân bài
Hai phát hiện mang tính thức tỉnh của nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng
a) Khám phá đầu tiên – “cảnh đắt trời cho”:
Phùng, một nghệ sĩ mang trong mình niềm đam mê mãnh liệt với cái đẹp, trong một khoảnh khắc bất chợt đã bắt gặp một khung cảnh tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong mộng tưởng: chiếc thuyền lặng lẽ tiến ra từ làn sương sớm, nền trời hồng dịu, mặt biển mờ ảo và dáng người chèo thuyền hài hòa như một nét chấm phá đầy nghệ thuật.
Trước mắt anh là một “bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ”, một vẻ đẹp hoàn mỹ, thuần khiết khiến tâm hồn người nghệ sĩ như lặng đi vì xúc động. Phùng cảm thấy trái tim mình như bị “bóp thắt lại” – đó không chỉ là rung cảm trước cái đẹp, mà còn là sự thức tỉnh sâu sắc trong tâm hồn. Anh chợt nhận ra rằng, “cái đẹp chính là đạo đức” – một quan niệm mang đậm chất lãng mạn và đầy lý tưởng của người nghệ sĩ.
Giây phút đó, nghệ thuật dường như đạt đến đỉnh cao – vừa là sự thăng hoa của thẩm mỹ, vừa là sự thỏa mãn của lý tưởng nghệ thuật chân chính.
b) Phát hiện thứ hai – sự thật trần trụi phía sau cái đẹp nên thơ:
Nhưng chính từ khung cảnh tuyệt mỹ ấy, Phùng lại phải đối diện với một thực tại trớ trêu đến nghiệt ngã. Khi chiếc thuyền cập bờ và bóng dáng của những con người bước ra rõ nét hơn, bức tranh “hoàn hảo” lập tức bị bóc trần. Không còn vẻ huyền ảo, thi vị, trước mắt anh là một người đàn bà lam lũ, thân hình thô kệch, gương mặt mệt mỏi và cam chịu – trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp mà anh vừa chiêm ngưỡng.
Điều khiến Phùng choáng váng hơn cả là hành động tàn nhẫn của người đàn ông đi cùng – một gã đàn ông thô lỗ, hung bạo, không ngần ngại vung thắt lưng đánh vợ một cách tàn nhẫn ngay trước mắt anh, miệng không ngừng rên rỉ, chửi rủa bằng giọng điệu đau đớn như đã quá quen với việc ấy.
Người đàn bà không hề phản kháng, không tiếng kêu than, không né tránh – chỉ im lặng chịu đựng như thể đó là phần đời tất yếu của mình.
Phùng sững sờ, “há hốc miệng nhìn” trong kinh ngạc. Anh nhận ra rằng cái đẹp lộng lẫy mà anh từng tin tưởng hóa ra chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, dễ đánh lừa cảm nhận. Và rằng, đằng sau vẻ đẹp đó có thể là nỗi đau, là bi kịch, là những mảnh đời âm thầm nhưng khốc liệt.
→ Bài học sâu sắc: Không thể đánh giá cuộc sống chỉ qua những gì mắt thường nhìn thấy. Cái đẹp đôi khi là lớp vỏ mỏng manh che đậy hiện thực đầy rạn vỡ. Nghệ thuật không thể dừng lại ở việc tôn vinh cái đẹp bề ngoài, mà cần đi sâu để chạm đến bản chất con người và cuộc sống.
Phân tích tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”
Câu chuyện người đàn bà hàng chài tại tòa án huyện – Nghịch lý của số phận và bài học nhân sinh
Khi chánh án Đẩu khuyên người đàn bà nên mạnh dạn ly hôn để thoát khỏi cuộc sống bị đánh đập, điều bất ngờ là chị lại bật khóc van xin: “Con lạy quý tòa… đừng bắt con bỏ nó”. Câu nói tưởng chừng phi lý ấy lại mở ra cả một chiều sâu thẳm trong tâm hồn người phụ nữ thuyền chài – nơi tồn tại biết bao đau thương, nhẫn nhịn nhưng cũng đầy bao dung và hy sinh.
Với chị, người chồng ấy – dù vũ phu, thô bạo – không phải là một kẻ độc ác từ bản chất, mà chỉ là nạn nhân của cái nghèo, của cuộc sống bấp bênh mưu sinh nơi biển cả. Anh ta từng là một người đàn ông hiền lành, tử tế, nhưng cuộc sống khắc nghiệt đã mài mòn tất cả, khiến anh trở nên cộc cằn, hung dữ.
Chị nói một cách bình thản nhưng đau đớn rằng: “Trên thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái hòa thuận, vui vẻ”. Với chị, gia đình – dù tạm bợ, lam lũ – vẫn là nơi duy nhất để bấu víu. Hơn thế, chị hiểu rõ một sự thật nghiệt ngã: nếu rời bỏ người đàn ông ấy, một mình chị không thể cáng đáng nổi hơn chục đứa con thơ.
→ Người đàn bà ấy không chỉ hiện lên như một phận người tội nghiệp, mà còn là biểu tượng cho biết bao người phụ nữ Việt Nam: âm thầm, nhẫn nại, chịu đựng đến tận cùng, sống vì con cái và vì gia đình, kể cả khi cuộc đời chỉ toàn nước mắt và nhọc nhằn.
Trước sự lựa chọn đầy nghịch lý ấy, cả chánh án Đẩu và nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng không khỏi sững sờ, bàng hoàng. Ban đầu, họ đều cảm thấy phẫn nộ, bất bình trước sự cam chịu của người phụ nữ, họ đã quen nhìn cuộc sống theo lăng kính đơn giản, rạch ròi đúng – sai, trắng – đen. Nhưng sau khi lắng nghe lời tâm sự chân thành của chị, Phùng như “có cái gì vừa mới vỡ ra” trong nhận thức của mình.
Họ chợt nhận ra rằng: không thể áp đặt chuẩn mực đạo đức hay lý thuyết khô cứng lên một cuộc đời đầy phức tạp và đau thương.
Nhận xét sâu sắc và bài học nhân sinh:
Câu chuyện của người đàn bà hàng chài là một nốt lặng ám ảnh trong bản hòa ca hiện thực, khiến người đọc phải tự hỏi: Liệu có nên nhìn cuộc sống chỉ qua những khuôn mẫu, lý lẽ sách vở? Tác phẩm khơi dậy một bài học quý giá về cách nhìn đời: phải biết đi sâu, nhìn kỹ, và thấu hiểu bằng trái tim.
Đằng sau một vẻ ngoài cam chịu có thể là một tâm hồn kiên cường, sau một hành động khó hiểu là cả một câu chuyện dài không ai hay biết.
Tấm ảnh được chọn – Sự hòa quyện giữa nghệ thuật và hiện thực
Cuối cùng, nghệ sĩ Phùng vẫn quyết định mang tấm ảnh chụp chiếc thuyền trong sương sớm về tòa soạn. Đúng như anh dự đoán, bức ảnh đã gây tiếng vang lớn, được đánh giá cao và trưng bày ở nhiều nơi, đặc biệt là trong các gia đình có gu thẩm mỹ tinh tế – nơi người ta ngưỡng mộ cái đẹp thuần khiết mà bức ảnh mang lại.
Nhưng với Phùng, bức ảnh ấy không chỉ đơn thuần là một “cảnh đắt trời cho” hay một tác phẩm nghệ thuật thị giác, mà còn là một kỷ vật tâm linh – chứa đựng cả những nghịch lý, những nỗi đau, và một sự thật không thể phủ nhận về thân phận con người.
Anh vẫn luôn nhìn thấy trong đó:
-
“Cái màu hồng của sương mai” – biểu tượng cho vẻ đẹp lý tưởng, cho sự thăng hoa của nghệ thuật, cho cái nhìn mơ mộng và đầy lãng mạn của người nghệ sĩ.
-
Nhưng đồng thời, hình ảnh người đàn bà lam lũ bước ra từ bức tranh cũng hiện lên như một cái bóng không thể xóa nhòa – đó là đời thực với những đau khổ, nhọc nhằn và thân phận con người chìm nổi trong dòng đời nghiệt ngã.
→ Trong một khuôn hình tưởng như hoàn mỹ, nghệ sĩ đã thu vào cả hai thế giới đối lập – nghệ thuật và hiện thực.
Nhận xét sâu sắc:
Nghệ thuật chân chính không thể và không nên tách rời cuộc sống.
Một tác phẩm nghệ thuật chỉ thực sự có giá trị khi không chỉ thỏa mãn thị giác, mà còn chạm đến trái tim người xem, khiến họ suy ngẫm, day dứt và đồng cảm.
Bức ảnh của Phùng là minh chứng cho sự thức tỉnh: nghệ thuật không phải để tô hồng cuộc sống, mà là cây cầu đưa con người đến gần hơn với sự thật – dù sự thật ấy có đau đớn đến đâu.
3. Kết bài
“Chiếc thuyền ngoài xa” không chỉ là một truyện ngắn đặc sắc, mà còn là một áng văn mang đậm chiều sâu triết lý và nhân văn. Qua từng chi tiết tưởng chừng bình dị, Nguyễn Minh Châu đã dẫn dắt người đọc đi từ xúc cảm nghệ thuật đến những nhận thức sâu xa về con người và cuộc sống.
Tác phẩm ghi dấu ấn bởi nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo, cốt truyện tưởng như đơn giản nhưng lại ẩn chứa những bất ngờ kịch tính đầy suy ngẫm. Các nhân vật được khắc họa sống động, có chiều sâu nội tâm rõ nét. Đặc biệt, việc lựa chọn điểm nhìn trần thuật linh hoạt – đặt vào cái nhìn của người nghệ sĩ – đã giúp câu chuyện mở rộng không gian cảm xúc và tư duy đa chiều.
Điều đọng lại sau tất cả không chỉ là hình ảnh chiếc thuyền giữa màn sương huyền ảo, mà còn là lời nhắc nhở thầm thì: Đừng bao giờ đánh giá một con người hay một cuộc đời chỉ qua vẻ bề ngoài. Hãy học cách nhìn đời bằng con mắt đa chiều, bằng sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.
Tác phẩm của Nguyễn Minh Châu vì thế không chỉ giàu giá trị nghệ thuật, mà còn là một bài học nhân sinh quý giá, khiến người đọc phải dừng lại, chiêm nghiệm và lặng lẽ thay đổi cách mình nhìn nhận thế giới quanh mình.
Phân tích truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa – Nguyễn Minh Châu
Phân tích truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa – Nguyễn Minh Châu
Nguyễn Minh Châu được mệnh danh là một trong những “người mở đường tinh anh và tài hoa nhất” của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới. Với ông, văn học không chỉ là phản ánh hiện thực mà còn là hành trình khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn con người – những “hạt ngọc ẩn sâu” giữa đời thường nghiệt ngã. Truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, in trong tập Bến quê, là minh chứng rõ nét cho quan niệm ấy. Tác phẩm không chỉ kể về câu chuyện của một gia đình làng chài ven biển, mà còn mang đến những suy ngẫm sâu sắc về nghệ thuật, hiện thực và cách nhìn đa chiều về cuộc sống con người.
1. Tình huống truyện độc đáo – Cú “va đập” giữa nghệ thuật và hiện thực
Nguyễn Minh Châu đã khéo léo xây dựng một tình huống truyện giàu chất điện ảnh và đầy kịch tính. Nhân vật chính là Phùng – một nghệ sĩ nhiếp ảnh được cử đi chụp ảnh phục vụ cho một bộ lịch. Trong những ngày “phục kích” tại vùng biển, Phùng đã bắt gặp một khoảnh khắc tuyệt mỹ: hình ảnh một chiếc thuyền lưới vó trong làn sương hồng buổi sớm. Dưới đôi mắt tinh tế của người nghệ sĩ, đó là một “cảnh đắt trời cho” – một bức tranh mực tàu sống động, lung linh và thanh khiết đến mức khiến anh bối rối, “trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào”. Với Phùng, đó không chỉ là vẻ đẹp thị giác, mà còn là sự thăng hoa về tâm hồn – là khoảnh khắc nghệ thuật giao hòa với đạo đức.
Thế nhưng, chỉ ít phút sau, chính từ con thuyền tưởng như đầy chất thơ ấy lại bước ra một bi kịch: người đàn ông thô bạo dùng chiếc thắt lưng đánh tới tấp vào người vợ – một người đàn bà lam lũ, xấu xí và nhẫn nhục. Không hề phản kháng, không kêu van, người phụ nữ ấy chỉ âm thầm chịu đựng. Cảnh tượng ấy khiến Phùng choáng váng. Anh cay đắng nhận ra: đằng sau vẻ đẹp lung linh của nghệ thuật là một hiện thực trần trụi và tàn nhẫn.
→ Tình huống truyện tưởng đơn giản nhưng lại hàm chứa những nghịch lý sâu xa: giữa cái đẹp và cái ác, giữa ánh sáng nghệ thuật và bóng tối cuộc đời. Đây chính là bước ngoặt trong nhận thức của người nghệ sĩ.
2. Người đàn bà hàng chài – Bi kịch số phận và vẻ đẹp nhân cách
Nếu như tình huống trên khiến Phùng sửng sốt vì sự đối lập giữa nghệ thuật và hiện thực, thì cuộc gặp gỡ với người đàn bà hàng chài tại tòa án huyện đã thực sự khiến anh “vỡ lẽ” nhiều điều. Khi chánh án Đẩu và Phùng khuyên chị nên ly hôn để thoát khỏi cảnh bạo lực gia đình, người phụ nữ ấy đã bật khóc, van xin: “Quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, nhưng đừng bắt con bỏ nó.”
→ Lời van xin ấy không phải là sự mù quáng, mà là kết tinh của một đời từng trải, của sự thấu hiểu hoàn cảnh thực tại. Người đàn bà ấy hiểu rằng chồng chị – dẫu vũ phu – cũng là nạn nhân của cái đói, của sự cùng cực. Trong cơn bão biển hay giữa cuộc mưu sinh, chị cần một người đàn ông để chèo lái con thuyền và nuôi sống mười đứa con nheo nhóc.
Người đàn bà thô kệch ấy lại mang trong mình một tâm hồn vị tha, đức hi sinh thầm lặng, và một trực giác sống vô cùng sâu sắc. Chị không sống cho bản thân, mà sống vì đàn con, vì một mái ấm – dù là mái ấm đầy vết nứt.
Cách xưng hô của chị từ “con – quý tòa” đến “chị – các chú” đã cho thấy sự chuyển biến trong tâm thế: từ rụt rè, sợ sệt đến chủ động, cứng cỏi khi bảo vệ cho một điều chị cho là đúng – đó là tình mẫu tử và sự gắn bó với gia đình. Chính giọng nói đầy từng trải ấy đã khiến Phùng và Đẩu nhận ra những hạn chế trong cái nhìn phiến diện của mình.
3. Tấm ảnh nghệ thuật – Biểu tượng cho sự hòa quyện giữa cái đẹp và hiện thực
Cuối cùng, Phùng vẫn mang bức ảnh về tòa soạn – bức ảnh ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp của chiếc thuyền ngoài xa. Tấm ảnh ấy được treo ở nhiều nơi, được ca tụng như một tác phẩm nghệ thuật có chiều sâu. Nhưng với Phùng, đó không chỉ là một bức tranh đẹp mắt. Nó là biểu tượng cho sự va chạm giữa nghệ thuật và cuộc sống. Trong đó, anh luôn thấy:
-
Màu hồng của sương mai – đại diện cho cái đẹp lý tưởng, cho nghệ thuật trong sáng.
-
Người đàn bà hàng chài – hiện thân cho số phận con người, cho nỗi đau và sự thật phía sau những gì tưởng như hoàn mỹ.
→ Nghệ thuật, vì thế, không thể tách rời cuộc đời. Một tác phẩm nghệ thuật chân chính phải phản ánh được sự thật – dẫu trần trụi và đau đớn – và khơi gợi lòng trắc ẩn trong mỗi con người.
4. Kết luận
Với Chiếc thuyền ngoài xa, Nguyễn Minh Châu đã để lại cho văn học Việt Nam một truyện ngắn giàu tính nhân văn và triết lý. Bằng bút pháp nghệ thuật tinh tế, cốt truyện tưởng nhẹ nhàng mà đầy kịch tính, cùng hình tượng nhân vật khắc họa sắc nét, tác phẩm đã gửi gắm thông điệp sâu sắc về nghệ thuật chân chính và cách nhìn đời.
“Không thể nhìn cuộc đời chỉ qua một lớp sương mờ ảo.”
Phải có một cái nhìn đa diện, nhiều chiều – đủ sâu để thấu hiểu con người, đủ rộng để cảm thông với nghịch cảnh.
Tác phẩm đã khơi gợi nơi người đọc một cái nhìn nhân ái, tinh tế hơn trước những phức tạp của đời sống. Và đó cũng chính là sứ mệnh cao cả nhất của văn chương.
Giới thiệu Văn Phòng Xanh
Văn Phòng Xanh là địa chỉ tin cậy chuyên cung cấp các loại văn phòng phẩm, dụng cụ học tập và thiết bị phục vụ công việc chất lượng cao, phù hợp cho mọi đối tượng từ học sinh – sinh viên đến nhân viên văn phòng. Với đa dạng sản phẩm như bút, thước, giấy, hồ sơ, máy tính cầm tay… cửa hàng luôn sẵn sàng đáp ứng nhanh chóng và đầy đủ mọi nhu cầu học tập, làm việc của bạn.
Đặc biệt, trong mùa ôn thi căng thẳng, Văn Phòng Xanh là người bạn đồng hành đáng tin cậy của các sĩ tử chuẩn bị cho kỳ thi THPT Quốc gia. Từ bút viết trơn tru, giấy vở chất lượng đến các dụng cụ không thể thiếu như compa, êke, máy tính Casio chính hãng… tất cả đều được chọn lọc kỹ càng nhằm giúp các em tự tin bước vào kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời học sinh.
Nếu bạn đang cần mua dụng cụ học tập hay chuẩn bị hành trang cho kỳ thi THPT Quốc gia, đừng ngần ngại liên hệ ngay với Văn Phòng Xanh – nơi hội tụ đầy đủ những gì bạn cần, với giá cả hợp lý và sự tận tâm phục vụ.
Thông tin:
- Website: https://vanphongxanh.vn/
- Địa chỉ 1: Lô 22 B2 Khu Đất Đấu giá Mỹ Đình, Mỹ Đình 2, Nam Từ Liêm, Hà Nội
- Địa chỉ 2: 53 Lạch Tray, Ngô Quyền, Hải Phòng
- SĐT: (024) 710 24 710
Kết luận
Chiếc thuyền ngoài xa không chỉ là một tác phẩm văn học xuất sắc về mặt nghệ thuật mà còn là một minh chứng điển hình cho sự đổi mới tư duy của văn học Việt Nam sau năm 1975. Qua lăng kính của nhân vật Phùng – một nghệ sĩ đi tìm cái đẹp, nhà văn đã gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc về cách nhìn đời: không nên chỉ nhìn sự vật, hiện tượng ở vẻ bề ngoài mà cần khám phá bản chất ẩn sâu bên trong, nơi có thể tồn tại cả bi kịch lẫn vẻ đẹp không ngờ.
Với tình huống truyện độc đáo, hình tượng nhân vật có chiều sâu và kết cấu truyện mang tính gợi mở, tác phẩm đã khơi dậy nhiều suy nghĩ về trách nhiệm của người nghệ sĩ, về cái nhìn đa chiều trong nhận thức hiện thực và đặc biệt là lòng trắc ẩn đối với số phận con người. Chiếc thuyền ngoài xa chính là một chiếc gương soi vào xã hội, vào tâm hồn con người – nơi cái đẹp không còn là cái đẹp tuyệt đối, và sự thật đôi khi lại nằm ngoài những gì ta thấy bằng mắt thường.
Hy vọng rằng, với cách tiếp cận dễ hiểu và có hệ thống trong bài viết này, các bạn học sinh sẽ thấy việc phân tích Chiếc thuyền ngoài xa không còn quá khó khăn hay khô khan, mà ngược lại – trở nên gần gũi, dễ tiếp thu, dễ nhớ và dễ vận dụng vào các đề thi, bài viết văn nghị luận. Học văn – quan trọng không chỉ là để thi, mà còn để hiểu hơn về cuộc sống, và Chiếc thuyền ngoài xa chính là một bài học sâu sắc như thế.